dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
TTO - Tôi và anh quen nhau từ khi là SV. Chúng tôi quen nhau được sự cho phép của hai gia đình và 2 bên cũng đã gặp mặt nhau. Anh luôn yêu thương và dành những gì tốt đẹp nhất cho tôi. Rồi cũng đến lúc chúng tôi ra trường. Anh phải đi làm ở những tỉnh xa, vài tháng mới về thăm tôi một lần.
Bởi nỗi, "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng…" Gọi cho Quyền Linh hẹn cà phê, anh bảo: "Rảnh nhất là từ lúc này cho đến hết một tiếng nữa, cũng đang ngồi cà phê!".
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Xã hội trọng nam khinh nữ quan niệm rằng: Trai năm thê bảy thiếp, Gái chính chuyên chỉ có một chồng, cho nên các nhà Nho căn cứ vào đó để kết tội Thúy Kiều là: đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm mà không xem xét kĩ để tìm ra nguyên nhân
Tơ lòng là gì: Danh từ (Từ cũ, Văn chương) nỗi thương nhớ người yêu vương vấn trong lòng, vấn vít như tơ trăm mối tơ lòng \"Tiếc thay chút nghĩa cũ càng, Dầu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.\" (TKiều)
dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng tiếng Trung là gì? Định nghĩa, khái niệm, giải thích ý nghĩa, ví dụ mẫu và hướng dẫn cách sử dụng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng trong tiếng Trung .
Hai người bạn quen biết nhau từ thuở ấu thơ, đằng đẵng bao mươi năm trắc trở, mối tình sâu nặng mà không thành, tương hợp rồi lại tan, cuối cùng mỗi người mỗi ngả, nhưng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, vẫn hẹn nhau có ngày gặp lại
spoterkine1986.
Dù đã qua thời hoàng kim của gameshow nhưng hiện cái tên Quyền Linh vẫn gắn liền với hơn chục chương trình truyền hình thực tế và từ thiện xã hội trong tư cách một MC “Vượt lên chính mình”, “Vui cùng nhà nông”, “Mong đợi một ngày vui” tổ chức đám cưới cho người nghèo, “Hiểu về trái tim” mổ tim cho trẻ em nghèo, “Đại sứ hàng Việt”… Đến nỗi, nhiều lúc không biết Quyền Linh… đang ở đâu vì mở kênh nào cũng gặp! Những tưởng, tay diễn viên xưa đã “yên bề gia thất” với nghiệp MC, dè đâu Quyền Linh – diễn viên vẫn ôm mộng trở lại, vào một ngày đẹp trời nào đó. Bởi nỗi, “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng…” Gọi cho Quyền Linh hẹn cà phê, anh bảo “Rảnh nhất là từ lúc này cho đến hết một tiếng nữa, cũng đang ngồi cà phê!”. Cuộc gặp vì thế phải tiến hành “ngay và luôn”, vì nếu không, thì khoảng đâu một tháng nữa Quyền Linh mới về lại Sài Gòn. Lý do, tất nhiên chạy sô chương trình truyền hình thực tế. Cuộc trò chuyện vì thế mà trở nên hối hả gấp rút và mang hơi hướm của sự “giành giật” giữa một quán cà phê đông đúc, bởi những người bạn đang ngồi cùng bàn với Quyền Linh sáng hôm ấy đã lần lượt bỏ về vì không thể chen vào “một giờ đối thoại quý giá” giữa chúng tôi cũng như những tràng ho sù sụ không dứt của một người gần như “không có ngày nghỉ” như anh tự nhận. Cứ mỗi khi một người bạn đứng dậy cáo lui, Quyền Linh lại nói với theo xin lỗi và hẹn… tháng sau gặp lại. Rồi cũng chưa yên, điện thoại của anh lại đổ chuông liên tục, liên tục… “Trâu bò có khi cũng đuối” – Xem nào, chính xác thì từ bao giờ một diễn viên Quyền Linh đã trở thành MC Quyền Linh vậy? – Từ năm 2003, tính đến giờ là gần 10 năm cầm mic và nói. Và gần như chưa có ngõ sâu vách núi nào ở nước mình mà tôi chưa đi qua… – Cho nên anh mới đen thui như vầy à? – Thì mọi người đặt biệt danh cho tôi là “MC của trời nắng” mà! Thật ra thì làm truyền hình thực tế mà không ra nắng ra gió để quay thì đâu còn là “thực tế” nữa. Có chương trình quay từ 5 giờ sáng đến 6 giờ chiều, có khi làm việc 22 giờ/ngày, sức trâu bò mấy nhiều khi cũng đuối. Mà nơi tôi đến toàn là vùng sâu vùng xa, những làng quê nghèo, những khu miệt thứ, những “hốc bà tó” nên làm gì có trường quay, ghế salon, máy lạnh để ngồi rung đùi làm talk show. Có lẽ “nhan sắc” cũng theo đó mà tàn phai từng ngày cười… – Anh cũng đã có tên và có tuổi rồi, có cần thiết chạy sô vất vả vậy không? – Cũng có nhiều người nghĩ tôi ham hố, làm là để nổi tiếng hơn nữa, nhưng nói thật tôi đã làm nghệ thuật 20 năm nên tên đã có và tuổi cũng đã dày, có cố nữa thì cũng đâu được gì thêm. Nhiều lúc mệt mỏi quá tôi cũng muốn nghỉ bớt nhưng tính mình lại hay cả nể nên thấy người ta nhiệt tình quá, mình lại không nỡ chối. Nhưng năm nay tôi cũng nhận ít sô hơn năm ngoái rồi đấy, có 10 chương trình thôi, năm ngoái là 16. Chắc do năm nay kinh tế khó khăn… – Hình như cũng vì quá “nhẵn mặt” mà một Quyền Linh – diễn viên đa diện ngày xưa giờ đây chỉ còn… một khuôn mặt? – Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi thấy mình vẫn mang nhiều khuôn mặt khác nhau khi xuất hiện trên ti vi đấy chứ! Tôi hay nhận mấy chương trình về thương hiệu, nếu cái nào mình cũng làm giống nhau thì ai mà mời nữa. Phong cách chung của tôi là gần gũi, tự nhiên, mộc mạc vì đối tượng mà tôi hướng đến là người nghèo. Mà đó cũng không phải là do tôi chọn. Chính khán giả, nhà sản xuất, nhà tài trợ đã chọn “khuôn mặt” đó cho tôi. Công việc còn lại của tôi là phải làm cho “khuôn mặt” ấy trở nên cuốn hút và thân thiện nhất có thể. – Nhưng công việc MC đã chiếm hết quỹ thời gian của anh. Lâu rồi không thấy anh đóng phim nữa, nhiều người đã bắt đầu thấy tiếc, anh thì sao? – Gần 10 năm trước, tôi bỗng dưng mà thành MC truyền hình và được mọi người công nhận, khán giả yêu mến, rồi còn được 5 giải Mai Vàng nữa. Tôi xem đó là một cơ duyên mới mẻ xuất hiện vào một thời điểm phù hợp trong đời. Nhưng thật lòng tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một sự vay mượn kỳ lạ, và chuyện tôi làm MC trong giới truyền hình cũng giống như một con ốc mượn hồn đang đi rong trên đất liền vậy. Một ngày nào đó, tôi sẽ dừng lại và trở về với cái mà mình đã được học hành chính quy và tôi luyện gian khổ nghề diễn viên. – Sẽ là một vai diễn như thế nào? – Có thể trong năm tới, tôi sẽ trở lại với phim ảnh bằng một vai diễn thuộc thế giới tâm linh Phật pháp. Tôi đang hướng về thế giới đó… “Hùm thiêng dẫu có sa cơ cũng… mừng” Mới đây, cái tên Quyền Linh lại trở nên “hot” hơn nhờ một… sự cố. Đó là chuyện cái “camera giấu kín” từ chương trình truyền hình thực tế của AVG lộ đoạn clip ghi cảnh anh bị công an khám xét… Bên cạnh những lời đàm tiếu vì hiểu nhầm, thì có một dạng hỏi thăm ấm áp làm Linh thấy rằng “sự cố ma túy” cũng không hoàn toàn là tai họa. Nói rồi anh mở điện thoại cho xem rất nhiều những tin nhắn của khán giả đã gửi đến, tin nào cũng dài dằng dặc với nội dung “bất ngờ”, “hụt hẫng”, “đau đớn”, “ngã quỵ”, “không tin”, “cố lên”, “ông trời có mắt”… Quyền Linh cười bảo Đến khi mọi việc sáng tỏ, tôi lại tiếp tục nhận được một cơn mưa những tin nhắn chúc mừng. Có khán giả hình như vừa nhắn tin vừa khóc hay sao mà đọc vào cứ thấy “hu hu”, “hic hic” suốt! Nói thật, qua sự cố ngoài ý muốn lần này, tôi mới nhận ra tình cảm của khán giả dành cho mình là quá lớn. Lúc mình lộng lẫy đẹp đẽ trên ti vi thì khán giả yêu mến là chuyện thường, nhưng khi mình gặp nạn mà họ vẫn quý, vẫn thương thì quả là niềm hạnh phúc vĩ đại nhất của một nghệ sĩ mà không có cát sê nào mua được. Có điều tôi hơi băn khoăn là không biết sao họ lại có số điện thoại của mình vậy cà?! – Đọc ké tin nhắn, thấy khán giả toàn gọi anh là “người hùng của người nghèo”, đó hẳn là một kết quả ngọt ngào của gần 10 năm dãi nắng dầm mưa cùng họ trong những chương trình thực tế? – Từ “người hùng” nghe hơi to tát nhưng thú thật là tôi rất vui. Người dân quê thiệt bụng lắm, họ nghĩ sao thì nói vậy thôi. Họ xem tôi như người thân trong gia đình, đi đến đâu tôi cũng được bà con hồ hởi mời vào nhà “làm chén cơm rồi về!”. Có khán giả còn lặn lội đến tận khách sạn tôi ở, gửi lại vài ký gạo, mấy trái dừa, nải chuối, đòn bánh tét, con gà, con vịt… Hay có lần tôi mặc đồ vest để quay cho một chương trình thương hiệu, khi đi ngang qua đám ruộng, mấy cô bác nông dân nhận ra vội chạy ào lên ôm tôi như kiểu lâu ngày không gặp. Ôm xong thả ra mới thấy là áo vest của tôi đã dính toàn bùn, họ bèn nằng nặc đòi tôi cởi áo để đem về giặt… “Về thu xếp lại” Có một điều lạ là một Quyền Linh đắt sô, hoạt bát, năng động và quan hệ rộng ở thời điểm hiện tại lại đang cố hướng mình đi theo một con đường khác, trong một nỗ lực… tránh xa giới showbiz Việt. Anh thở dài ngao ngán về cái thế giới phù phiếm lúc hư lúc thực của làng giải trí Việt, nơi ai cũng có thể tự xưng mình là nghệ sĩ, chiêu mộ fan club, nổi tiếng bằng scandal hay những chuyện vớ vẩn khác. Sau 20 năm sống trong showbiz với bao nhiêu hoa hồng, bao nhiêu kèn trống, bao nhiêu tràng pháo tay, bao nhiêu bài báo, Quyền Linh lại bảo điều anh tha thiết muốn làm nhất lúc này là trở về. – Về là về đâu? – Về nhà thôi! Tôi cứ đi suốt, mỗi đợt quay là đằng đẵng mấy tháng trời. Vợ con cứ để ở nhà, bữa cơm gia đình không có mình. Bạn bè thì để ở quán cà phê, buổi họp mặt hàn huyên cũng không có mình. Tôi vốn sinh ra ở Tiền Giang, xung quanh nhà là ruộng lúa, con rạch, cầu khỉ, cả năm không nghe tiếng xe mà chỉ có tiếng ếch nhái, tắc kè… Tôi muốn trở về với đám ruộng đó. – Làm thế nào để về? Chẳng phải anh còn rất nhiều công việc ở thành phố sao? – Tôi đang dự định tìm mua một miếng đất ở khu ngoại ô Sài Gòn, rộng rộng một tí, đủ để làm cái ao, mảnh ruộng, xây chuồng heo, chuồng gà… Rồi kêu ba mẹ, anh chị em về sống quây quần với nhau cho vui. Thật ra làm MC trong những chương trình về người nghèo ở vùng sâu cũng mang lại cho tôi cơ hội để trở về với bản chất nông dân của mình, nhưng vẫn còn ồn ào quá. Tôi muốn làm một người nông dân không xuất hiện trên ti vi. – Có vẻ như anh đã sắp đi đến một giai đoạn tất yếu của đời người đổi khát vọng tiến thân để lấy sự tĩnh lặng, bình yên? – Chắc là vậy! Bây giờ cuộc sống của tôi cũng khá đầy đủ, công việc ổn định, gia đình hạnh phúc, khán giả yêu quý. Hiện nay tôi không có khát vọng làm giàu vì giàu có quá biết đâu lại sinh ra nhiều thứ mà mình không lường trước được. Thậm chí có khi tôi còn không mong mình nổi tiếng nữa, để có thể thoải mái mang dép đi ra đường, ngồi bệt ăn hàng rồi cười khà khà hay chửi bậy một câu, hoặc mua một cây cà rem của ông cụ ở công viên rồi đứng liếm mà không sợ bị ai đánh giá… Lọ Lem và Hạt Dẻ là hai cô nhóc đáng yêu xinh xắn, được ba Quyền Linh đặt tên y như truyện cổ tích với ước mong về những cái kết có hậu hạnh phúc. Buổi sáng hôm ấy, Lọ Lem theo ba đi ăn sáng, còn Hạt Dẻ thì ngủ nướng chưa dậy nên bị cho ở nhà. Khi chúng tôi trò chuyện, Lọ Lem ngoan ngoãn ngồi một góc và chơi game trên Ipad. Được một lúc thì bé Hạt Dẻ chắc vừa ngủ dậy gọi điện cho ba Quyền Linh khóc lóc um sùm bảo sao đi chơi mà không rủ. Thì ra Quyền Linh hứa dẫn hai con gái đi chơi ở khu trò chơi thiếu nhi đã lâu mà vẫn chưa thực hiện được. Riêng chị Dạ Thảo, vợ Quyền Linh, thì thỉnh thoảng lại “ghen” với bạn bè và đồng nghiệp của chồng vì thời gian anh ở ngoài đường còn nhiều hơn ở nhà. Chị bảo anh đúng là kiểu người “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” và chỉ mong có ngày anh trở về với những công việc của gia đình. Chị rất lo cho sức khỏe của chồng. Cho nên, một ngày hạnh phúc “đỉnh cao” của gia đình ấy sẽ là buổi sáng Quyền Linh đưa hai con gái đi ăn sáng, đi học rồi về nhà trông coi đám dưa leo, cà chua hay tụi gà; buổi chiều hai vợ chồng đón con về rồi cả nhà cùng đi sở thú, buổi tối thì nhất định phải ăn cơm cùng nhau… Thực hiện Yên Phụng Ảnh Thái Phạm Minh họa Trình Duy
Cực hay! Tuyệt đẹp! Siêu phẩm ngôn từ! Nguyễn Thạch Giang giảng “Ngó sen dù bị ngắt lìa ra nhưng những sợi tơ trong lòng ngó sen không đứt hẳn mà vẫn còn vướng liền nhau; khác nào như Kiều vì cảnh ngộ mà phải lìa Kim Trọng, nhưng về tình thì lòng vẫn luôn luôn nhớ chàng, lòng vẫn luôn luôn vương vấn không dứt được với chàng.” Nguyễn Du, Truyện Kiều, Nguyễn Thạch Giang khảo đính và chú thích, NXB Đại học & Trung học chuyên nghiệp, Hà Nội, 1972. Đây là một lời giảng nhập nhằng dẫu lìa ngó ý và còn vương tơ lòng là hai vế độc lập với nhau về hình tượng nên không thể giảng rằng “những sợi tơ trong lòng ngó sen không đứt hẳn mà vẫn còn vướng liền nhau”. Đứt hẳn rồi. Lìa hẳn rồi. Chỉ có tơ lòng, và riêng tơ lòng, mới “luôn luôn vương vấn không dứt được” mà thôi. Chữ nghĩa rành rọt, rạch ròi ra đó mà. Vậy thì tại sao lại nảy ra cái sợi “tơ lòng thòng” với hai chữ ngó ý? Sự thể là như sau. Theo Đào Duy Anh thì “Các bản Nôm từ Liễu Văn Đường đều chép Dẫu lìa tơ ý; KOM Kiều Oánh Mậu - AC chép là Dẫu lìa ngó ý, người ta đọc đã quen” Từ điển Truyện Kiều, NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1974. Hóa ra hai chữ “ngó ý” là sản phẩm beauty salon “made by KOM”. Còn bản Duy Minh Thị 1872, gần với nguyên tác của Nguyễn Du nhất, lại chép là dẫu lìa tơ chỉ. Thế là đã trải qua hai lần dao kéo lần trước là từ dẫu lìa tơ chỉ thành dẫu lìa tơ ý rồi lần sau là từ dẫu lìa tơ ý thành dẫu lìa ngó ý. Chúng tôi cho rằng theo nguyên tác thì bốn chữ đang xét là dẫu lìa tơ chỉ và cả là Dẫu lìa tơ chỉ còn vương tơ lòng. Với câu này, ý Kiều - cũng là Nguyễn Du - muốn nói là dù cho bị chia lìa với Kim Trọng trên thực tế lìa tơ chỉ nhưng đối với chàng thì nàng vẫn thương nhớ không nguôi vương tơ lòng. Ở đây, tác giả đã chơi chữ một cách tế nhị bằng cách dùng tơ chỉ để đối với tơ lòng. Nghĩa là ông đã cố ý dùng chữ tơ hai lần. Tơ chỉ thì đứt hẳn không có lòng thòng gì hết chứ tơ lòng thì còn vương. Tơ chỉ là sợi chỉ hồng mà Nguyệt Lão dùng để buộc chân Kim Kiều với nhau bây giờ đã đứt lìa nhưng tơ lòng, tức tình yêu Kiều dành cho Kim thì vẫn đeo đẳng nàng, không buông tha. Sửa tơ chỉ thành tơ ý thì làm cho câu thơ trở thành vô nghĩa tơ ý với tơ lòng cũng “xem xem” với nhau, chỉ là một thứ mà thôi. Chẳng thế mà Tản Đà đã nhận xét “Chữ ý trong câu đây, chỉ là nhân chữ lòng mà đặt ra” dẫn theo Trần Văn Chánh, Trần Phước Thuận, Phạm Văn Hòa, Truyện Kiều tập chú, NXB Đà Nẵng, 1999. Cùng nghĩa mà đối với nhau thì bảo sao không vô nghĩa cho được? Đến như sửa thêm một nấc nữa thành ngó ý thì chỉ là chuyện thùng rỗng kêu to mà thôi… Vậy tơ chỉ mới chính là chữ của Nguyễn Du. Nhưng Nguyễn Tài Cẩn còn đi xa hơn mà lập luận rằng “nếu sau này, ở câu 2586, nhà thơ nghĩ đến cây đàn TIỂU LÂN và viết “tơ lòng đã dứt dây đàn Tiểu Lân” thì ở đây cụ cũng có thể nghĩ đến cây đàn LỤC Ỷ 綠綺 mà Tư Mã Tương Như đã dùng để tỏ tình, và viết “Dẫu lìa tơ Ỷ còn vương tơ lòng” đàn LỤC Ỷ gọi tắt là Ỷ Cầm = đàn Ỷ”. Tư liệu Truyện Kiều - Thử tìm hiểu bản sơ thảo Đoạn trường tân thanh, NXB Giáo dục, 2008, Vì quá phấn khích với cây “lục ỷ” mà Nguyễn Tài Cẩn không ngờ là mình đã phạm phải một mâu thuẫn thô sơ. Ông giảng rằng lục ỷ là cây đàn “mà Tư Mã Tương Như đã dùng để tỏ tình”. Từ đây suy ra, ta có tơ ỷ chữ của Nguyễn Tài Cẩn là “tơ tình” nên lìa tơ ỷ hiển nhiên là Kiều chẳng còn vương vấn gì trong tình yêu đối với Kim Trọng nữa. Thì làm sao mà còn vương tơ lòng cho được?
Rồi cũng đến lúc chúng tôi ra trường. Anh phải đi làm ở những tỉnh xa, vài tháng mới về thăm tôi một lần. Tôi thì làm ở thành phố và quen biết ngày càng nhiều người hơn. Thấy anh làm việc cực quá, gia đình anh ở Đà Lạt mới xin cho anh một chỗ làm ở quê và bảo anh về. Công việc ở đấy cũng khá tốt và ổn định. Anh hỏi ý tôi và tôi khuyên anh cũng nên về và tôi cũng sẽ ra đó làm sau đó. Nhưng cha mẹ tôi thì không muốn tôi về đó, sợ rằng tôi sẽ cực khổ vì không có ai ở gần. Vả lại ở đây tôi lại có rất nhiều người theo đuổi. Chính vì những lý do đó cộng thêm tính muốn thay đổi của tôi và muốn phát triển nghề nghiệp, cuối cùng tôi quyết định nói lời chia tay với anh. Thế là tình yêu hơn 4 năm của chúng tôi đã kết thúc. Khi nói với anh lời chia tay tôi đã khóc thật nhiều, còn anh thì như người mất hồn. Một năm sau, tôi quen một người khác và anh cũng đã có người yêu. Anh đã nói với người con gái ấy rằng là anh không thể quên tôi được nhưng cô ấy vẫn chấp nhận và hứa sẽ chờ đợi anh. Còn tôi, dù quen người khác nhưng tôi biết rằng đó không phải là tình yêu mà chỉ là tình cảm bạn bè. Mặc dù vậy tôi vẫn cứ quen và cố tỏ ra yêu thương. Thế mà thời gian cũng trôi qua và cũng đã 3 năm kể từ ngày chúng tôi chia tay. Sinh nhật của nhau và ngày quen nhau chúng tôi không bao giờ quên, vẫn dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho nhau. Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau nhưng tôi thì cố tránh những buổi gặp mặt. Rồi có lần anh bị đụng xe phải vào thành phố, tôi đến thăm anh, nói chuyện mà nước mắt cứ lăn dài. Rồi đến một hôm tôi hỏi thăm em gái của anh và nhận được tin là năm nay anh sẽ cưới. Tim tôi đau nhói. Hôm đó tôi không ngủ được và đã khóc thật nhiều. Anh đã từng hứa với tôi là anh sẽ chờ cho đến khi tôi lập gia đình rồi anh mới lấy vợ và khi nào tôi muốn quay về với anh thì anh sẽ sẵn sàng... Tôi sẽ nói sao với gia đình, sẽ nói sao với bạn trai hiện tại. Tôi đã làm cho một người đau khổ, chẳng lẽ giờ đây tôi lại làm đau khổ thêm một người. Còn anh, tôi không biết anh sẽ như thế nào mặc dù tôi biết rằng anh vẫn còn rất yêu tôi. Tất cả bạn bè và những người trong gia đình anh đều nói vậy. Giờ đây tôi không biết phải làm gì. Tôi cũng muốn bỏ tất cả ở đây để được đến với anh nhưng lại không biết nói sao với gia đình và bạn trai. Còn anh, anh sẽ xử sự ra sao? Nếu để mất anh, tôi biết tôi sẽ đau khổ thật nhiều. Tại sao chúng tôi luôn nghĩ về nhau mà không thể đến với nhau. Tất cả có lẽ là do lỗi ở tôi. Tôi phải làm sao đây, xin hãy cho tôi một lời khuyên. - Trả lời tư vấn của chuyên viên tư vấn Thu Hiên, TT tư vấn Tình yêu Hôn nhân Gia đình của Hội LHTN VN Đúng như bạn nói "Tất cả có lẽ là do lỗi ở tôi". Bạn đang có một tình yêu đẹp, quen nhau từ thời SV, được sự cho phép của gia đình hai bên, anh luôn yêu thương, lo lắng và dành những gì tốt đẹp nhất cho bạn. Việc anh về quê làm được sự đồng tình của bạn, bạn còn hứa sẽ về đó làm việc. Vậy mà chỉ vì gia đình sợ bạn về đó sẽ gặp khó khăn, bạn đã chùn bước, nhưng có lẽ lý do chính để bạn đột ngột chia tay là do bạn "có nhiều người theo đuổi" và bạn "muốn thay đổi"! Ba năm qua, cả bạn và anh ấy đều có người yêu, anh ấy tìm được người yêu mình thật lòng mặc dù anh ấy nói không thể quên được bạn và người yêu của anh ấy nói vẫn chờ anh ấy. Còn bạn thì không. Bạn cũng đã có người yêu mới dù chính bạn biết đó chỉ là tình cảm bạn bè. Bốn năm yêu nhau, tình cảm sâu nặng nên dù chia tay nhưng các bạn vẫn coi nhau như bạn, thăm hỏi nhau khi hoạn nạn... Tuy nhiên, bạn cũng đã tránh gặp anh, anh không còn hy vọng cho sự hàn gắn của một tình yêu đã vỡ, nên hẳn anh đã dành tình cảm cho người con gái yêu anh bằng cả tấm chân tình và tiến đến hôn nhân với cô ấy... Theo tôi, bạn nên bình tĩnh, hãy tôn trọng và vun đắp hạnh phúc của anh. Với gia đình, bạn đã chia tay ba năm rồi nên sẽ không khó giải thích. Riêng với người bạn trai, nếu bạn có thiện cảm, hãy tiếp tục mối quan hệ và tạo điều kiện để hai người hiểu nhau hơn và tình yêu có cơ hội phát triển - bởi bạn không muốn có thêm một người đau khổ vì bạn... * Mọi thắc mắc về tâm lý - tình yêu cũng như những kỹ năng sống, bạn hãy gửi về cho mục Tư vấn Tình yêu - Lối sống của Tuổi Trẻ Online, theo địa chỉ email tto Để chính xác về nội dung cần hỏi, xin bạn đọc vui lòng gõ có dấu font chữ unicode.
dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng